mennu

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Tuyệt luyến - Mở đầu + Tiết tử



 Tôi không muốn yêu anh vì muốn để cho chính mình thanh tỉnh.
Vì không muốn cho anh thêm một lần thương tổn tôi.
Cho nên tôi không muốn lại yêu anh.

Không muốn lần nữa yêu anh vì tâm đã quá mỏi mệt.
Vì không muốn tiếp tục cam tâm tình nguyện làm tù binh của anh.
Cho nên tôi không muốn lại yêu anh.

Tôi không muốn lại yêu anh bởi tôi không nghĩ mình sẽ được yêu.
Vì không thể làm anh rung động 
Cho nên từ hôm nay cho tới về sau ,tôi không muốn lại yêu anh.

   Tôi mờ mịt đứng bên đường, nhất thời cũng không biết phải đi đâu. Kỳ thực , đi tới đâu cũng đều tốt , chỉ cần có thể rời xa anh , người đàn ông khiến tôi đau đớn , tan nát cả con tim.

    Tâm trí tôi không ngừng lập đi lập lại : Không nên yêu , không nên lại yêu anh thêm một lần nữa.

      Đèn xanh , không tự chủ mà theo dòng người xô đẩy về phía trước ,tôi như một kẻ đào ngũ không biết phải đi đâu ,về đâu , thôi thì cứ để nước chảy bèo trôi đi!
Biết rằng không thể yêu anh , nhưng vẫn yêu . Biết rằng không nên thổ lộ tình cảm với anh nhưng vẫn làm . Khiến cho chính mình hứng chịu một vết thương lòng đau đớn đến khó tưởng . Tỉnh mộng , thì ra ngay từ đầu chỉ là tôi đơn phương tình nguyện.Tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi.

       Ái tình , rút cuộc thì có đạo lý gì sao ?

     Tôi nhìn 2 tay trống trơn , giống như khi mới bước vào nơi đó , trên người ngoại trừ ví tiền thì cái gì cũng không mang theo. Bởi vì tôi muốn đoạn tuyệt tất cả tình yêu với anh , không nên có bất cứ lưu luyến nào nữa .

     Chỉ là , trên người vẫn như cũ , vương vấn mùi hương của anh . Bất quá , thời gian qua mau , mùi hương nào rồi cũng sẽ phôi pha .

         “ tôi phải rời khỏi anh” . Tôi không chỉ một lần hướng anh mà nói.
        “ Ngươi không thể rời khỏi ta” . Câu trả lời của anh luôn là vậy , dùng tiếng nói trầm thấp tràn ngập mê hoặc của anh mà đầu độc tôi.

Đúng vậy , anh nắm được nhược điểm của tôi .

     Tình yêu của tôi bỗng chốc biến thành gông xiềng , anh điềm nhiên lợi dụng nó. Nắm chặt tôi trong tay mặc sức mà đùa bỡn.

       Là tự tôi đã cho anh cơ hội cùng quyền lợi tổn thương mình .

      Thế nhưng , phần tình ái này tới hôm nay cũng phải kết thúc . Tôi sẽ không cho anh cơ hội để  thương tổn tôi nữa, cũng sẽ không để cho anh thao túng tôi như một trò vui  .

Tôi muốn đem tất cả phần tình yêu  này,một lần đoạn tuyệt !

Tuyệt luyến – là đoạn tuyệt tình yêu say đắm.

Tiết tử :

      Ôm sách vở đi qua hàng lang, Hướng Hiểu Đông đi tới cầu thang dẫn lên tầng cao nhất . Khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn , phảng phất phong độ trí thức hiểm thấy ở lớp trẻ đương thời, dường như xuất phát từ thói quen , trên mặt cậu luôn thấp thoáng một mạt tiếu ý ôn hoà , lễ phép , mỗi khi thấy người đi qua đều cúi đầu chào hỏi , dù quen hay không .
     
      Lướt qua tất cả các phòng học , tới hành làng cuối cùng , tránh khỏi sự chú ý của mọi người , cậu  đi lên tầng cao nhất , không chút chần chờ , trực tiếp đẩy ra cánh cửa vốn dĩ nên khoá chặt.
            
     "Anh quả nhiên ở chỗ này." Bước vào cửa, Cậu nở nụ cười nhìn người đang ngồi trong bóng tối . “ biết ngay anh lại ở đây hút thuốc.”
       
       Hà Húc Đông nhìn cậu một cái , tiện tay dập tắt điếu thuốc.
            
       “ Qua đây” , Hắn vươn tay về phía cậu , bá đạo ra lệnh .
       
       Hướng Hiểu Đông nhu thuận đi tới , Hà Húc Đông kéo cậu vào lòng .Hắn nâng cằm cậu , mạnh mẽ hôn xuống , Hướng Hiểu Đông cùng hắn trầm mê , môi lưỡi giao triền, động tình vòng tay qua cổ hắn . Nụ hôn của Hà Húc Đông từ trước tới nay vẫn kịch liệt , cuồng bạo như vậy . Hướng Hiểu Đông thở hổn hển , trên môi buông ra những tiếng rên rỉ trầm thấp.
    
      Thật lâu sau , đôi môi hai người rút cục cũng tách ra , Hướng Hiểu Đông có chút thở gấp trong lòng tình nhân , ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn.
        
       Gần đây , cậu càng ngày càng quyến luyến mùi vị của hắn, không biết có phải vì yêu thương ngày càng sâu đậm không ?
          
        “Ngày mai bắt đầu nghỉ hè rồi” .Cậu buông một tiếng thở dài , nhẹ giọng nói.
         
        Hà Húc Đông  chỉ ừ nhẹ, thờ ơ nhìn vào khoảng trống không nói một câu.
      
      Hướng Hiểu Đông nhìn người yêu, trong lòng có chút nghi hoặc. Vì sao hắn luôn lạnh nhạt như vậy, làm người khác khó có thể nắm bắt được . “ Thực lãnh đạm”
           
        “ Sao lại nói vậy?”, Hà Húc Đông chợt khẽ cười.
      
      Hướng Hiểu Đông mẫn cảm nhận ra chỉ có khoé miệng hắn nhếch lên , hắn cười nhưng trong mắt không hề có tiếu ý.
      
      Người này thực sự thích cậu sao ? Hướng Hiểu Đông chưa từng dám hỏi .
     
      Lúc này , tiếng chuông báo đột nhiên vang lên …..
            
      “ A , tôi còn phải họp.” Hướng Hiểu Đông vội vàng bật dậy.
              
      “ Ân.” thanh âm nhàn nhạt .
             
      “ Anh không đi học ?” , Cậu vừa chỉnh quần áo vừa nhìn về phía Hà Húc Đông.
              
      “ Không đi , ngày cuối cùng cũng chẳng có gì hay.”
            
      “Anh cứ như vậy .” Hướng Hiểu Đông nhìn hắn , trong mắt có chút bất đắc dĩ .
             
      “ Đi đi , hội trưởng ưu tú.” Hà Húc Đông châm lên một điếu thuốc.
            
     “ Tôi không thích nghe anh nói như vậy.”Mỗi lần nghe Hà Húc Đông gọi như thế, không biết sao cậu lại cảm thấy có chút khổ sở , khó chịu . “ Buổi chiều tôi tới tìm anh , chúng ta tới bệnh viện thăm mẹ anh.” Cậu cúi đầu , hôn lên môi hắn một cái .”
              
      “Ân”
      
      Vẫn lạnh nhạt như thế , Hướng Hiểu Đông nhìn hắn , lời muốn nói tới môi lại nuốt trở trong bụng , xoay người rời đi.
                
       “ Ngươi thấy rồi chứ?” . Hà Húc Đông quay mặt về phía góc phòng trống nói “ Ngươi xem đã thoả mãn chưa ?”
               
      “ Ngươi làm tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.” Một người từ phía sau bước ra. “ ta thật chờ không nổi để xem biểu tình của Hướng Hiểu Đông.”
                 
       Hà Húc Đông ngẩn đầu liếc hắn 1 cái ,đứng lên đạp tắt điếu thuốc vừa mới châm.
              
       “Nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa , ta đợi ngươi chuyển tiền.”
               
       “ Yên tâm , ta hứa đã với ngươi thì nhất định làm được.”
      
      Hà Húc Đông gật đầu , xoay người rời đi . Phía sau hắn , người kia đắc ý cầm trên tay một chiếc máy ghi âm , lạnh lùng cười.
                  
       Nhớ tới lời hẹn với Hà Húc Đông , Hướng Hiểu Đông ăn cơm chiều xong liền vội vàng xuất môn.
               
     “ Mẹ , con ra ngoài.” Hướng Hiểu Đông dừng lại ở huyền quan mang giầy , hướng vào bên trong hô to.
              
      “ Con muốn đi đâu?” Cơm nước xong xuôi , đang ngồi trong phòng khách đọc báo, mẹ Hướng  nhìn cậu hỏi . “ Mấy giờ trở về?”
               
      “ Con tới bệnh viện thăm mẹ một đồng học , sau đó về nhà cậu ấy ôn bài, có thể buổi tối sẽ không về.” Hướng Hiểu Đông có chút chột dạ  nói.
                
      “ Chờ chút , Hiểu Đông.” Mẹ Hướng buông tờ báo xuống, đi tới huyền quan, “ Mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”
              
       “ Chuyện gì ạ ?”
              
       “ Ba con cùng mẹ có bàn bạc qua ,. Muốn con qua Anh Quốc du học.”
      
       Anh Quốc!? Hướng Hiểu Đông ngẩn người.
            
       “ Con không muốn đi!” Cậu không muốn rời khỏi Đài Loan!
         
       “ Con không muốn cũng không được , trừ khi con có lý do thuyết phục được ba con , ông ấy đối với con có rất nhiều kỳ vọng. Cho con đi du học cũng chỉ là muốn tốt cho con.” Mẹ Hướng khẽ thở dài “ Hẳn là đợi con tốt nghiệp cao trung rồi đi , còn có một năm.”
           
       “ Con sẽ nói lại với ba.” Cậu cũng không muốn làm khó mẹ .  “Con đi!”
        
        Một năm nữa sao ? Hướng Hiểu Đông vừa đi vừa nghĩ .
              
       Ra nước ngoài du học , cậu cũng đã từng muốn xuất ngoại du học,để nhìn ngắm thế giới. Thế nhưng hiện tại bên cạnh đã có một người mà cậu không thể rời xa , làm sao bây giờ ? Mà Húc Đông có thể nào.. sẽ bảo cậu đừng đi không ?
             
       Hướng hiểu Đông lắc đầu cười , cậu có dự cảm là Húc Đông sẽ không nói vậy, đây là cá tính của hắn .
              
     Cậu thật bất an , có lẽ tình cảm của Húc Đông đối với cậu không hề sâu đậm như cậu dành cho hắn , cậu thường nghĩ ,có khi đây chỉ là cậu đơn phương tình nguyện.
              
     Chỉ những lúc môi lưỡi giao triền , tình cảm triền miên cậu mới có thể nhận thấy tình cảm của Húc Đông . Nhưng cũng có lẽ đó chỉ là ảo giác khi cảm xúc mãnh liệt mà thôi .. Nhưng như vậy cũng tốt rồi , cậu hiện tại cũng không dám hy vọng gì nhiều . Hướng Hiểu Đông tự gõ lên đầu vài cái , không cho phép bản thân miên man suy nghĩ thêm nữa , cậu nhanh chân bước về phía trước .
              
     “ Hướng Hiểu Đông!”
            
    Có người cản đường , cậu ngẩn đầu nhìn , thì ra là hội phó hội học sinh.
             
    “ Bạn học Quách , có chuyện gì không ?”
              
     Hướng Hiểu Đông cũng không thích người này lắm , từ khi cậu hơn cậu ta 50 phiếu trong cuộc bầu cử , suốt hai tháng sau , cậu luôn cảm thấy lời nói của cậu ta không có hảo ý , thường châm chọc cậu. Nhưng dù sao cũng còn phải làm chung hơn nửa năm , cậu vẫn giữ thái độ hoà nhã với cậu ta.
             
     “ Làm phiền ngươi một chút .”
            
    “ Mời ngươi nói nhanh được không ? Ta có chút bận.” Cậu có nhầm không ? Cậu cảm thấy cậu ta dùng một loại ánh mắt rất coi thường nhìn mình.
           
    “ Ngươi yêu Hà Húc Đông phải không ?”
          
      Lời nói của cậu ta như một quả bom nổ tung trong không khí , cả người Hướng Hiểu Đông chấn động . “ Ngươi đang nói cái gì?”
           
    “ Ngươi nghe qua cái này thì sẽ hiểu ngay.”
            
      Quách Tự Vĩnh lấy ra máy ghi âm , phát lên đoạn đối thoại giữa cậu và Hà Húc Đông , thoả mãn nhìn sắc mặt Hướng Hiểu Đông từ từ trắng bệch. “ Thế nào , ngươi không ngờ phải không ? Hà Húc Đông vì giao dịch với ta nên mới tiếp cận ngươi.”  Hắn cười lạnh , trong lòng thầm hưởng thụ khoái cảm hạ gục Hướng Hiểu Đông.
            
      Hắn cả đời cao cao tại thượng ,luôn ở vị trí dẫn đầu nhưng tại cuộc bầu chọn hội trưởng hội học sinh lại bại dưới tay tên tiểu tử mặt trắng này . Nói thế nào hắn cũng không cam tâm !
           
     “ Không thể nào , sẽ không … Húc Đông sẽ không gạt ta ..” Hướng Hiểu Đông cảm thấy như mình không thể đứng vững nổi .
           
      Nguyên lai Húc Đông không thương cậu…. một chút cũng không yêu cậu ! Điều cậu bất an đúng là sự thật ! Không thể nào !
          
    “ Có đúng hay không chính ngươi đi hỏi hắn sẽ biết.” Quách Tự Vĩnh hừ lạnh một tiếng , “ Nếu ta nói cho ba mẹ ngươi biết , đứa con bảo bối của họ là một tên đồng tính luyến ái , ngươi nghĩ xem họ sẽ thế nào a ?”
          
     “ Rút cuộc thì ngươi muốn gì ?” Hướng Hiểu Đông nỗ lực làm bản thân bình ổn.
          
    “ Ta muốn ngươi đưa đơn từ chức hội trưởng , nhượng ta thay thế !” Quách Tự Vĩnh nói ra mục đích của mình .
            
    “ Chính là vì cái này ?” Hướng Hiểu Đông nở một nụ cười bi ai xen lẫn châm chọc . Chỉ vì cái danh hiệu hội trưởng mà hắn làm ra loại sự tình này?”
         
     “ hanh!”
        
     “ Ngươi thắng rồi! Ta sẽ mau chóng đưa đơn từ chức , xin trả lại băng nghi âm cho ta.” Hướng Hiểu Đông đưa tay về phía hắn .
        
      “ Đưa ngươi cũng không sao , nếu ngươi không giữ lời , ta còn rất nhiều thứ hay ho chứng minh quan hệ của các ngươi.” Quách Tự Vĩnh sảng khoái đưa trả băng ghi âm cho Hướng Hiểu Đông , rồi lập tức xoay người bỏ đi .
          
      Hướng Hiểu Đông nhìn băng ghi âm, phẫn nộ tháo tung ra toàn bộ , cậu thở dốc nhìn cuộn băng trong tay . Ai đó, làm ơn tới nói với cậu đây không phải sự thực !
        
      Hướng Hiểu Đông tuyệt vọng nhắm mặt , lảo đảo đi về phía trước , hiện tại cậu chỉ muốn hướng Hà Húc Đông hỏi cho rõ ràng!
         
     Mùa hè cao trung năm thứ hai , Hướng hiểu Đông tới Anh Quốc, đây là lần chạy trốn đầu tiên .
         
     Cậu thật không ngờ , chuyện của bọn họ  lúc này mới chỉ là bắt đầu ….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét