Dạo này tớ bị cuồng " có lẽ em" của Bích Phương , nghe từ sáng tới tối luôn í. Vừa nghe vừa đọc nên cảm xúc cứ gọi là điên đảo luôn í , hậu quả là đang edit thì gõ luôn cả lời bài hát hay tâm sự vụ vào .Đến khổ , lạnh cóng cả tay mà cứ phải gõ đi gõ lại . Mà thương bạng BP ghê cơ , léo nhéo hát từ sáng đến tối có mỗi một bài , không biết có đau cổ không nhờ?
CHƯƠNG 2
“ Không , tôi không yêu cậu ! Tất cả chỉ
là một cuộc giao dịch thôi.”
Hướng Hiểu Đông bỗng giật mình tỉnh giấc
, có chút mê man nhìn trần nhà u ám.
Trong khoảnh khắc , cậu chợt cay đắng nhận ra rằng : cuối cùng thì cậu vẫn
chỉ là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước
, trốn trong chăn đau thương mà khóc, lần thứ hai vì một cái giao dịch mà quay
trở về bên cạnh Hà Húc Đông.
Cánh tay mạnh mẽ đè lên lưng nhắc cậu nhớ ra phía sau còn có người . Bây
giờ đây , cậu đang nằm trong vòng tay Hà Húc Đông , bởi vì giao dịch.
Giao dịch à ? Cậu cay đắng cười , nếu biết
rõ đây chỉ là trao đổi ,vì sao tim vẫn đau đớn như vậy ? Vì sao khi ngửi thấy
mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn , cõi lòng vẫn nổi lên từng đợt chua xót? Tại
sao cậu vẫn còn vì người nam nhân này mà động tâm a?
Hắn muốn cậu ư , chuyện này có bao
nhiêu nực cười đây . Nhiều năm về trước , cậu cam tâm tình nguyện dâng hiến cho
hắn cả thể xác lẫn tâm hồn , đã bị hắn coi như giầy cũ mà vứt bỏ , hiện tại hắn
cũng đã nói rõ chỉ cần thân thể cậu , vậy mà cậu vẫn ngu ngốc mang chính tim
mình đưa lên tận cửa.
Biết rõ thì sao? Tình yêu thì có đạo lý
gì chứ ? Cậu là một người đàn ông lại đi yêu một gã đàn ông như Hà Húc Đông , loại
tình yêu mà cho dù hắn có thương tổn cậu bao nhiêu cũng chưa từng suy giảm .
Điều duy nhất mà cậu biết chính là ,sẽ vĩnh
viễn không nói ra miệng lời yêu hắn nữa, đây là điều tự tôn duy nhất còn sót lại
trong cậu. Cậu cũng không muốn hỏi Hà Húc Đông có yêu cậu hay không , đây chính
là phương pháp mà cậu dùng để tự bảo vệ chính mình . Cậu không muốn .. Không muốn
lại bị tổn thương thêm lần nữa!
☆ ☆ ☆
“ Hướng trợ lý!” Vừa từ bên ngoài về
,đang định gõ cửa phòng tổng giám đốc của Hà Húc Đông thì Trương Á Cầm vội vã gọi
cậu.
“ Có chuyện gì sao?” Hướng Hiểu Đông cười
nhìn về phía người phụ nữ đã làm chung suốt hai năm , Trương Á Cầm – thư ký của
Hà Húc Đông .
“ Tôi thấy anh không nên vào thì hơn.”
Trương Á Cầm làm ra vẻ thần bí nói với cậu : “ Con gái của Hoàng Thái Dương tới
, vào trong đã hơn nửa giờ rồi.”
Khuôn mặt tươi cười của Hướng Hiểu Đông
có chút cứng ngắc , rồi rất nhanh trở lại như cũ.
“ Thế à?”
“ Anh ngồi đây một lát nha! Tôi pha cafe
cho anh.”
Lát sau , Hướng Hiểu Đông nhận lấy, hít vào
thật sâu hương vị café.
“ Anh có biết Tổng Giám Đốc đang hẹn hò
với ai không ? Cả công ty đều đang bàn tán a!” Trương Á Cầm tò mò hỏi .
“ Tôi không rõ lắm.” Cậu khẽ mấp máy đôi
môi khô khốc.
“ Không phải các anh đã ở chung hai năm
rồi sao ? Huống hồ làm bạn nhiều năm như vậy, tổng giám đốc không kể gì với anh
à ?
“ Anh ấy cũng không nói với tôi mấy chuyện
này.” Hướng Hiểu Đông làm ra vẻ tươi cười.
“ Chậc!” Trương Á Cầm có chút thất vọng
quay về chỗ ngồi .
Hướng Hiểu Đông nhấp một ngụm café, cay đắng chảy thẳng xuống đáy tim.
Hai năm trước , sau khi đáp ứng giao dịch,
cậu thuận lợi trở thành trợ lý đặc biệt bên cạnh Hà Húc Đông, cũng vì ba mẹ rất
tin tưởng hắn, nên cậu đã rời nhà , dọn tới sống chung với Hà Húc Đông.
Đã hai năm trôi qua , việc phụ nữ đến rồi
đi bên cạnh Hà Húc Đông chưa từng gián đoạn , cho dù mỗi đêm đều ôm cậu ngủ thì mùi vị đàn bà thường xuyên thay đổi trên người
hắn vẫn đang nhắc nhở cậu một cách rõ ràng: Hà Húc Đông không yêu cậu . Nhưng hắn
vẫn như cũ , không buông tha cậu, cậu thật sự không biết là tại sao? Mà cho dù
không biết lý do thì cậu cũng chưa từng hỏi .
Một lúc sau , cửa phòng Hà Húc Đồng cuối
cùng cũng mở , một phụ nữ mặc trang phục màu vàng dựa sát vào Hà Húc Đông.
“ Vậy đi , tôi không tiễn.” Hà Húc Đông
dịu dàng nói với nàng .
“ Không sao , anh bận mà!” Cô gái khẽ vén
mái tóc dài ,phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn hắn . “ Nhớ kỹ điều anh hứa
nha.”
“ Tôi sẽ nhớ kỹ .” Hắn cười cười nói.
Nàng nở nụ cười , hôn lên gò má Hà Húc
Đông , sau đó quay người rời đi .Trương Á Cầm với loại sự việc này cũng không
ngạc nhiên lắm , vẫn thản nhiên làm việc.
Chính là mùi hương này! Hướng Hiểu Đông mẫn
cảm nhận ra , là mùi thường xuất hiện trên người Hà Húc Đông dạo gần đây, nguyên
lai là nàng !
“ Vào đi!” Hà Húc Đông nhàn nhạt nói với
Hướng Hiểu Đông .
Hướng Hiểu Đông đứng dậy , gật đầu chào
Trương Á Cầm , đi vào phòng làm việc .
Trong phòng , không khí vẫn còn lưu lại
mùi hương của người phụ nữ kia , Hướng Hiểu Đông nhất thời có chút khó thở .
“ Cậu không hỏi tôi chuyện lúc nãy à?” Hà
Húc Đông nhìn xấp văn kiện trong tay Hướng Hiểu Đông , lấy bút ra ký .
“ Tôi mặc kệ chuyện của Anh.” Hướng Hiểu
Đông lạnh lùng nói , miễn cưỡng cười .
“ Thế à?”
Hà Húc Đông ngẩng đầu , ánh mắt sắc bén
nhìn cậu , Hướng Hiểu Đông thấy trong mắt hắn có vẻ không vui .
Hắn có gì mất hứng a? Cậu mặc kệ không
phải hợp ý hắn lắm sao ? Dù sao thì, cậu với hắn cũng chỉ là đang giao dịch mà
thôi.
“ Lại đây.” Hà Húc Đông kéo cậu ngồi lên đùi , cúi đầu
hôn xuống.
“ Đừng chạm vào tôi!” Khi Hà Húc Đông
chạm tới môi cậu , Hướng Hiểu Đông quay mạnh đầu .Dấu son nhàn nhạt trên má kia
với cậu thì chói mắt , mùi vị nữ nhân vương trên người hắn càng làm cậu buồn
nôn!
Hà Húc Đông cười . “ Cậu đang ghen.” Hắn
khẳng định nói .
Hướng Hiểu Đông cắn chặt môi dưới , nhất quyết …không trả lời. Cậu không muốn
nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt hắn , chỉ càng làm bản thân thêm khốn khổ.
“ Đừng cắn chặt thế , sẽ bị thương.” Hắn
mềm nhẹ nắm lấy cằm cậu , khẽ liếm môi dưới Hướng Hiểu Đông .
Vì cậu là một món hàng sao ? Hướng Hiểu
Đông chua xót cười , nhu thuận gật đầu.
“ Cậu luôn luôn nghe lời như vậy …”
Hà Húc Đông với người hôn sâu phong bế mọi
phản kháng của cậu , một nụ hôn mang hàm ý trừng phạt .
☆ ☆ ☆
“ Cậu muốn đi đâu ?”
Hướng Hiểu Đông vừa định mở cửa , đã bị
Hà Húc Đông mới từ phòng tắm đi ra gọi lại.
“ Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Hiểu Thu
, tôi đã nói với anh rồi.”. Cậu trong lòng thầm thở dài , quay đầu , chậm rãi
đi về phía hắn , Hà Húc Đông đang mặc áo choàng tắm , bọt nước trên người vẫn
còn nhỏ xuống .
“ Thế à ?” Hà Húc Đông biếng nhác chống tay lên cửa ,
đóng lại cánh cửa mới mở được một nửa, với tay ôm chặt thắt lưng Hướng Hiểu
Đông , hôn lên cổ cậu, cởi thắt lưng , với tay xoa nắn bụng.
Hướng Hiểu Đông run lên , ngay lập tức hiểu
Hà Húc Đông muốn làm gì.
“ Đừng! Tôi muốn ra ngoài , không được
…Ưmm…” Cậu nỗ lực ngăn lại bàn tay đang xoa nắn trên bụng mình ,Hà Húc Đông bá
đạo hôn môi , nhanh chóng nuốt hết mọi kháng nghị của cậu.
“ Đừng đi.” Hà Húc Đông ngậm lấy vành
tai , liếm láp chỗ mẫn cảm nhất sau tai cậu, thấp giọng mê hoặc nói . Những giọt nước
trên tóc Hà Húc Đông nhỏ xuống ,đọng trên cổ Hướng Hiểu Đông mang theo chút xúc
cảm ẩm ướt càng làm không khí ám muội dâng cao.
Hà Hiểu Đông cởi quần Hướng Hiểu Đông, nhẹ
nhàng vỗ về xoa nắn dục vọng của cậu . Xoay người đặt môi lên lưng , liếm một
đường từ cổ xuống phần eo tinh tế , khe khẽ cắn mút.
“ Đừng .. Ah..a.. Tôi đã hứa với Hiểu Thu
… Hôm nay … Ưm…” Hướng Hiểu Đông không ngừng run rẩy , vô phương chống lại khoái
cảm ập đến từ bàn tay đang mơn trớn trên lưng , miệng tuy kháng cự nhưng thân
thể từ lâu đã không nghe lời mà nổi lên phản ứng.
Cậu bất lực phát hiện ra là bản thân
không cách nào chống cự được Hà Hiểu Đông , bởi thân thể cậu đã quen với những
vuốt ve của hắn , đã quá quen thuộc với những khoái cảm hoan lạc của tình dục.
Hà Húc Đông cười nhẹ , khéo léo cởi nốt
áo của cậu , cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trên ngực , nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm qua
, lấy răng nhay nhẹ .
“ Ahhh..a..Húc Đông .. đừng … Tôi muốn đi
… Ô..” khoái cảm như cơn sóng kéo tới làm cậu không nhịn được mà rên rỉ .
“ Tôi nói cậu không được đi.” Trong mắt Hà Húc Đông hiện lên một tia lạnh lẽo
quang mang.
Cậu không cách nào áp chế tiếng rên rỉ: “
A.. đừng như vậy…Trêu đùa tôi …. Ân ..” Hướng Hiếu Đông vô lực dựa trên người
Hà Húc Đông , cắn răng thở dốc.
“ Nói cậu muốn tôi .”Hà Húc Đông hai mắt
tràn đầy dục vọng , vừa khàn giọng nói vừa khẽ cắn môi Hướng Hiểu Đông .
“ Tôi … Ah..”
Không nên! Tóc mai Hướng Hiểu Đông ướt đẫm
mồ hôi , thân thể khát vọng được an ủi nhưng vẫn cắn chặt môi , quật cường
không phát ra âm thanh .
“ Nói.” Hắn ra lệnh.
“ Tôi … Ahh.. Tôi muốn anh..”Dục vọng
mãnh liệt cuối cùng cũng lấn át lý trí , thốt ra được một câu , khoé mắt cậu đã
tràn lệ.
Hà Húc Đông cười nhạt , nâng hai chân Hướng Hiểu Đông kẹp
lấy thắt lưng mình , để hai tay cậu quàng qua cổ .
“ Gọi tên tôi.”
Hắn cắn nhẹ lên vành tai , một đường vừa
liếm vừa cắn tới môi .
“ Tôi .. Muốn anh … Húc Đông ..”
“ Cậu là của tôi!” Khi hơi thở quấn quýt
,thân thể va chạm kịch liệt , hắn ghé vào tai cậu tuyên bố quyền sở hữu .
☆ ☆ ☆
Sân trường đại học vô cùng náo nhiệt ,
người người mặc áo cử nhân , người thì tay cầm hoa , người thì chụp ảnh tốt
nghiệp , tiếng cười tiếng nói rộn rã khắp nơi . Hướng Hiểu Đông cầm bó hoa trên
tay , bước nhanh tới , tìm kiếm em gái trong đám đông ăn mặc giống hệt nhau.
Cậu lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay , theo
dòng người đi về khoảng sân rộng phía trước– nơi diễn ra buổi lễ. Theo lẽ thì
buổi lễ đã kết thúc cách đây một giờ , không biết ba mẹ và Hiểu Thu đã đi chưa
.
Ai! Nếu không tại vừa ra đến cửa đã bị Hà
Húc Đông túm được , cậu đã tới đây từ hai tiếng trước rồi .Sáng sớm chưa ra tới
huyền quan đã bị hắn kéo lại , chưa kịp thở đã bị đè xuống giường lần nữa .
Hắn hôn lên từng tấc da thịt cậu , bên tai
không ngừng tuyên bố cậu là của hắn.
Hắn ngang ngược đòi hỏi , nắm trong tay cuộc
sống của cậu , một cuộc sống ngột ngạt làm cậu không thở nổi , rồi lại mang
theo những cấm kỵ ngọt ngào , Hướng Hiểu Đông gần như chìm đắm trong đó.
Đã hai năm , Hà Húc Đông dường như chặt đứt
liên hệ giữa cậu và gia đình , cũng không cho cậu nhắc tới người nhà. Mỗi khi cậu
về nhà , trở lại ,buối tối trên giường nhất định sẽ chịu đủ nghiêm phạt.
Cậu có dự cảm , hôm nay sau khi trở về , Hà
Húc Đông sẽ không đơn giản mà tha cho cậu , bởi vì cậu thừa dịp hắn tắm mà trốn
đi.
Nhìn khắp xung quanh , cuối cùng cậu cũng
tìm được em gái và ba mẹ trong đám đông
“ Anh hai , rút cuộc cũng tới a!” Hướng Hiểu
Thu mặc đồ cử nhân , hai gò má phiếm lao về phía trước.
“ Hiểu Thu , may mà mọi người chưa đi.” Hướng
Hiểu Đông thở phào nhẹ nhõm , nhẹ nhàng đi về phía em gái , vui vẻ đưa nàng bó
hoa . “ Chúc mừng em , đã tốt nghiệp rồi.”
“ Vâng ạ!” Hướng Hiểu Thu tươi cười , “ Em sẽ
trở thành người có ích cho xã hội giống anh hai.”
“ Hiểu Đông , chúng ta còn tưởng con sẽ không
tới chứ! .Sao vậy , công việc bận rộn lắm a ?” Mẹ Hướng thương yêu nói , dễ đên
hai tháng rồi bà không được gặp con tra.
Từ khi cậu dọn ra ngoài ở , bà ngày càng
ít gặp cậu . Khó khăn lắm con bà mới trở về , thế mà không ở được một tháng đã
dọn đi, hơn nữa số lần về nhà càng ngày càng ít , lẽ nào con lớn rồi thì không
cần mẹ nữa ?
“ Bình thường ạ , chỉ là công việc có chút
mất thời gian.” Hướng Hiểu Đông mỉm cười ôm mẹ.
“ con nên học hỏi cho tốt đấy!” Ba Hướng vỗ
vai con , mang theo kỳ vọng to lớn nói với cậu “ Sau vài năm công ty sẽ giao
cho con quản lý.”
“ Dạ
, con biết.” Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng đáp. Đến bây giờ trong mắt ba me, Hà Húc
Đông vẫn là một thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn , ôn hoà lễ phép , cũng tin tưởng
để con mình học tập bên cạnh hắn.
Cậu cuối cùng là nên thấy vui mừng hay bi
ai đây ? Chính bản thân cậu cũng không biết. Nhìn người thân bên cạnh không khỏi
giật mình .
“ Anh hai , ngây ngẩn gì đó!” Hướng Hiểu
Thu vỗ vai , lôi kéo cậu đi “ Tới , em giới thiệu vài người bạn tốt với anh ! ,
Đó , đây bạn thân của em , Hứa Di Quyên.”
Hướng
Hiểu Đông lúc này mới phục hồi tinh thần , ngước mắt nhìn cô gái tóc chấm ngang
vai , thanh tú trước mặt.
“ Xin chào.” Cậu lịch sự mỉm cười bắt chuyện
: “ em gái anh bình thường chắc làm phiền em nhiều rồi.”
“ Anh hai , có ý gì a! Làm như em hay làm
phiền người khác lắm vậy á.” Hiểu Thu bất mãn lầu bầu .
“ Không đâu , anh Hướng , Hiểu Thu rất hoạt
bát và cũng rất biết chăm sóc bản thân.” Hứa Di Quyên đỏ mặt , ánh mắt lấp lánh nhìn Hướng Hiểu
Đông .
“ Anh , Di Quyên là một cô gái tốt nha , rất
nhiều người theo đuổi đó!”
Giọng điệu trêu trọc của Hiểu Thu khiến cậu
không khỏi rùng mình , Hiểu Đông liền quay về phía ba mẹ đang cười , lập tức hiểu
rõ tình huống.
“ Hiểu Đông , các con nói chuyện vui nha!”
Mẹ Hướng nói rồi nhìn sang ba Hướng.
Cậu sao lại không hiểu rõ ý tứ của mẹ chứ
, chỉ là .. Hiện tại cậu thân bất do kỷ , tình cảm rối rắm phức tạp , thật không
có sức lực cùng tâm chí ứng phó mấy chuyện
này.
Nhìn cô gái hai má ửng đỏ trước mặt , ba
mẹ cùng em gái một mực thúc đẩy chuyện tốt , Hướng Hiểu Đông chỉ có thể âm thầm
thở dài .
☆ ☆ ☆
Khéo léo từ chối yêu cầu ngủ lại nhà một
đêm của ba mẹ, lấy lấy lý lo còn có việc phải làm , ăn cơm tối xong , Hiều Đông
liền lái xe quay lại nhà Hà Húc Đông. Ngôi nhà kia … Cũng không thể gọi đó là
nhà , chỉ là nơi mà người mua cậu an trí cho , một nơi lạnh lẽo không chút hơi ấm
, một nơi mà tình cảm cũng bị đóng băng .
Thế nhưng , cậu lại không có cách nào
rời bỏ! Bất luận là ở nơi nào , tâm cậu cũng luôn hướng theo kẻ làm cậu vừa yêu
vừa hận kia . Không đơn giản chỉ là thân bất do kỷ mà chính là cậu không cách
nào khống chế được trái tim mình .
Sự ngang ngược của hắn , tâm tình lúc
nóng lúc lạnh , khi thì dịu dàng , khi thì hờ hững , nụ hôn , những va chạm ,
thậm chí cả nụ cười nhếch mép đầy giễu cợt của hắn cũng làm cậu quyến luyến
không thôi.
Nhưng cậu cũng không biết ,loại quan
hệ này có thể giữ được bao lâu? Quan hệ thể xác mà không có tình yêu , thân thể
quấn quýt nhưng tâm hồn không đồng điệu , mỗi lần làm tình , cuồng dã đi qua ,
cậu chỉ cảm thấy đau khổ chồng chất ở lại, khoảng trống trong tim ngày càng lớn
.
“ Anh Hướng , anh đi quá ..rồi.”
Nghe vậy , Hướng Hiểu Đông vội vàng đạp
phanh , thầm mắng mình không tập chung . Cậu hoàn toàn quên mất trên xe còn có
một Hứa Di Quyên .
“ Xin lỗi , anh không thuộc đường khu
này lắm.” Cậu ngại ngùng nói . Nửa ngày nay cậu dùng mọi biện pháp tránh né ý định
tác hợp của mẹ và em gái nhưng vì phép lịch sự , cậu vẫn không thể từ chối việc
đưa nàng về .
“ Không sao ạ , tới trước mặt rẽ phải
là quay lại được rồi.” Nàng ôn nhu cười.
Cậu theo chỉ dẫn của nàng tiếp tục đi về
phía trước , mũi mơ hồ gửi được mùi hương thơm của phụ nữ từ bên cạnh truyền tới
, nhưng Hướng Hiểu Đông không có đến nửa
phần rung động . Trong lòng cậu , bắt đầu từ năm mười bẩy tuổi, đã bị một người
tuyệt đối chiếm giữ.
Hứa Di Quyên lặng lẽ quan sát người
đang lái xe kế bên. Hiểu Thu nói không sai , anh trai nàng không chỉ có ngoại hình tuấn tú nhã nhặn mà còn
rất phong độ , hơn nữa lại là người hiền
lành tỉ mỉ , rất biết chăm sóc người khác.
Nếu có thể trở thành bạn gái của anh ấy
chính là hạnh phúc vẹn toàn nha ! Chỉ là hơi ít nói , không biết anh ấy có tình
cảm với mình hay không ?
“ Đến rồi.” Hướng Hiểu Đông nhấn phanh,
ngừng lại trước một cao ốc lớn.
“ Cái kia … Anh …” Hứa Di Quyên nhìn cậu
một cái , cố gom đủ cam đảm hỏi : “ Chúng ta … Lúc nào có thể gặp lại?”
Hướng Hiểu Đông hơi sửng sốt , biểu
tình có chút ngại ngùng . Trước đây tại Anh quốc , cậu có thể thẳng thắn từ chối
ý tốt của đối phương , nhưng cô gái trước mặt này thì lại khác , nàng không chỉ
là bạn thân của em gái mà con là người ba mẹ rất vừa ý .
Thấy biểu cảm của cậu , Hứa Di Quyên có
chút xấu hổ ,đỏ mặt nói “ Xin lỗi … Em thật sự là ..”
“ Không , không phải tại em đâu!” Cậu vội
vàng ngắt lời nàng .
“ Vậy…” Trong mắt nàng ánh lên một tia hy
vọng
Hướng Hiểu Đông hít thật sâu , hạ quyết
tâm
Cậu hiểu rằng phân rõ gianh giới từ đầu mới
tốt cho cả hai,bởi vì cậu biết mình vĩnh viễn cũng không thể đáp lại tình cảm của
nàng, càng không muốn tình cảnh rối rắm hiện giờ phức tạp thêm.
Bấp chấp ba mẹ đã nói đi nói lại , cũng bất
chấp Hiểu Thu sẽ có phản ứng gì , Hướng Hiểu Đông quyết tâm mở miệng :
“ Rất xin lỗi , anh không thể gặp em nữa.”
☆ ☆ ☆
Mang theo ể oải bước ra khỏi thang máy ,
Hướng Hiểu Đông lấy chìa khoá mở cửa .
Mệt mỏi quá … Áp lực từ người nhà , áp lực
từ hiện tại , áp lực tình cảm .. những thứ mà trong quá khứ cậu đã cố tình lờ
đi , hôm nay đều đã hiện rõ ,ép cậu phải đối mặt với hiện thực tàn khốc .
Đẩy cửa , trong bóng tối có một đốm đỏ
mơ hồ. Cậu nhắm mắt , hít sâu , trong nháy mắt nhận ra còn có vấn đề gian nan
hơn nhiều mà cậu phải đối mặt , nhưng cậu thực sự quá mệt mỏi , chỉ hy vọng có
thể ngủ ngay lập tức .
“ Tôi về rồi.” Đối diện với tấm lưng hắn
, Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng nói.
Hà Húc Đông không vội trả lời , dập tắt
điếu thuốc , xoay ghế lại ,đưa một tay lên trống cằm , một tay đặt lên thành ghế.
Ánh trăng buông sau lưng chiếu rọi vào
bóng dáng hắn , toàn thân hắn như chìm vào bóng tối , nhìn không rõ biểu tình .
Trong khoảnh khắc , hắn toả ra một loại khí chất quỷ dị , giống như chúa tể của
bóng tối.
“Đến đây.” Ngữ điệu nhàn nhạt không
nghe ra nửa điểm tâm tình , chỉ khẽ nhấc cánh tay đang đặt ở thành ghế hướng về
phía Hiểu Đông, ý bảo cậu tới gần .
Hướng Hiểu Đông như mọi khi bước tới , thuật
theo cánh tay , để hắn tuỳ ý kéo vào lòng .
“ Ngươi ra ngoài.” , Lấy tay nâng cằm
Hướng Hiểu Đông , Hà Húc Đông ôn nhu nói
. Giọng nói nhàn nhạt không có lên án , cũng không có tức giận , chỉ đều đều trần
thuật. “ Tôi đã hữa với Hiểu Thu rồi.”Hướng Hiểu Đông trả lời nhắn gọn , không
muốn nói nhiều , cái chính là cậu biết Hà Húc Đông sẽ không muốn nghe .
Hà Húc Đông cười cười , cúi đầu muốn
hôn nhưng lại bị cậu tránh né .
“ Đừng , tôi mệt mỏi lắm.” Cậu nghiêng
đầu nói nhỏ .
Cằm có chút đau đớn , biểu thị cơn giận
của Hà Húc Đông , hắn dùng lực xoay mặt cậu lại , ép cậu phải hôn hắn.
“ Đừng ..” Hiểu Đông hơi giẫy dụa ,
nhưng trải qua một ngày bị dằn vặt như vậy , cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà
phản kháng . Cậu buông lỏng thân thể , khép mắt , lòng tràn ngập thống khổ ,đau
đớn thừa nhận nụ hôn đầy cướp đoạt này.
Mùi vị thuốc lá trong miệng Hà Húc
Đông làm cậu khó thở , lúc môi lưỡi quất quýt
, uỷ khuất, chua xót cùng vô lực toàn bộ dâng trào trong lòng , cậu thật
muốn khóc nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra nổi .
Hà Húc Đông hôn một đường từ môi xuống cổ
, sau một hồi mút cắn thì bỗng nhiên dừng lại.
“ Không nên cãi lời tôi , Hiểu Đông.”
Âm thanh hờ hững truyền đến bên tai, Hướng
Hiểu Đông vô lực cười, nhắm mắt không trả lời , cậu sợ chỉ cần mở miệng thì sẽ
không nhịn được mà oà khóc . Tâm cậu đau
đớn đến vậy nhưng sao vẫn không có cách để hết hy vọng?
Lẽ nào bọn họ ngoài làm tình ra thì cái
gì cũng không có? Hà Húc Đông chỉ coi cậu như vật sở hữu của hắn thôi sao ? Hiện
tại thì hắn ham muốn cậu nhưng đến một ngày nào đó hắn không còn muốn nữa , lúc
đó bọn họ đến cùng là còn lại gì?
Hà Húc Đông đứng dậy , ôm cậu vào phòng
ngủ , đặt cậu lên giường . Hướng Hiểu Đông vốn đang nhắm chặt mắt bỗng khinh ngạc
mở ra , ngơ ngác nhìn hắn nằm xuống bên cạnh , kéo chăn bao kín thân thể hai
người , luồn tay làm gối cho cậu.
“ Húc Đông…” Hiểu Đông ngạc nhiên gọi khẽ
.
“
Nhắm mắt lại.” Hà Hiểu Đông giọng nói vẫn lạnh lùng bá đạo như cũ , vươn tay ôm
cậu vào ngực
Hướng Hiểu Đông thuận theo, từ từ nhắm mắt
,nằm trong lòng hắn yên lặng lắng nghe tiếng tim đối phương đang đập.
Không gian yên lặng , Hướng Hiểu Đông
càng thêm đau xót nhận ra rằng cậu yêu người đàn ông này đến nhường nào , bất
luật hắn có chà đạp tổn thương cậu ra sao , cậu vẫn không có cách nào hết hy vọng
, chỉ cần Hà Húc Đông đối với cậu dịu dàng quan tâm một chút , cậu sẽ lại có thể
dễ dàng chấp nhận sự lạnh lùng bá đạo của hắn , thầm chí chuyện giao dịch cũng
có thể vô thức mà quên đi.
Dịu dàng đó vô tình làm cậu say đắm rồi lại
tan nát cõi lòng ,thật tàn nhẫn biết bao!
Đủ loại cảm giác kích động trong lòng , nước
mắt cuối cùng cũng từng giọt , từng giọt chảy xuống từ đôi mi đang khép chặt ,
ướt đẫm cả ngực áo của Hà Húc Đông.
☆ ☆ ☆
Đầu đau quá!
Hướng Hiểu Đông từ từ nhắm mắt khẽ xoa bóp
thái dương,trong đầu cứ như bị ai đó hung hăng gõ,đau đớn co rút một cơn lại một
cơn . Bị cảm rồi sao ? Cũng có thể là do mấy ngày nay mất ngủ nên mới vậy.
Hơn nửa tháng trước , vài ngày sau khi từ
chối Hứa Di Quyên , ba mẹ từ miệng Hiểu Thu mà biết chuyện , đã lập tức gọi điện
thoại kêu cậu về nhà .
Cậu lắc đầu xoay xoay cổ , thở dài nhìn vào
hồ sơ trong tay.
Từ hôm đó tới giờ cậu bắt đầu mất ngủ , buổi
tối nằm trên giường trong đầu luôn nghĩ tới chuyện khi về nhà , làm thế nào đối
mặt với chất vấn , tha thiết mong mỏi của ba mẹ, cuối cùng là phải làm thế nào
mới có thể khiến người nhà không nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Hà Húc Đông.
Dạo này Hà Húc Đông thường xuyên vắng nhà
, hắn đi Úc gặp ba - người khi xưa vì quyền thế mà bỏ rơi vợ con, rồi lại vì vợ
sau không thể sinh con nối dõi mà nhận lại Hà Húc Đông , hiện tại ông đã di dân
hẳn sang đó.
Từ khi họ sống chung tới nay , cho dù là
đi công tác cũng đều cùng đi , đây là lần đầu họ xa cách nhau .Bên cạnh thiếu
đi hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể người kia , một mình nằm trong căn phòng rộng lớn
lạnh lẽo , Hướng Hiểu Đông càng không cách nào ngủ được.
Xa nhau càng khiến cậu nhận ra mình không
thể sống thiếu Hà Húc Đông. Bởi vậy cậu càng thêm lo sợ bất an . Cậu đã từng
nhiều lần kích động nghĩ muốn nói cho ba mẹ về tính hướng của mình , nhưng cậu
lại không có cách nào nói với ba mẹ về mối quan hệ thật sự của cậu và Hà Húc
Đông.
Cậu biết nói thế nào bây giờ ? Nói bọn họ
là người yêu sao ? Biết rõ hắn không hề yêu thương mình, bảo cậu làm sao mà nói
được đây. Hay cứ dứt khoát nói thẳng với ba mẹ rằng đó chỉ là một cuộc làm ăn ,
con trai họ chính là đã “ bán” cho Hà Húc Đông !
Cậu không có cách nào mở miệng. Một khi thừa
nhận , cậu sẽ phải đối mặt với những vấn đề cậu trốn tránh lâu nay , cậu cũng
không biết bản thân mình có thể bám víu vào đâu để chống đỡ những áp lực này.
Tiếng gõ cửa vang lên ,Hướng Hiểu Đông mới
chợt bừng tỉnh , “ Mời vào.”
“ Trợ lý Hướng.” Trương Á Cầm mang theo một
xấp tài liệu tiến vào . “ Bộ phận nhân sự tuyển được vài người , anh xem trước đi.”
Hướng Hiểu Đông bảo nàng đặt hồ sơ xuống
phía bên phải. “ Là hồ sơ đã lọt vào vòng hai sao?”
“ Vâng , trước khi giám đốc xuất ngoại có
nói cứ giao cho anh quyết định.” Trương Á Cầm đặt xấp tài liệu trong tay xuống
rồi nhìn cậu , nàng bỗng nhíu mày , quan tâm hỏi : “Sắc mặt anh không tốt lắm ,
khó chịu sao?”
Từ trước tới nay ,quan hệ của Hướng Hiểu
Đông trong công ty đều rất tốt, tính tình cậu ôn hoà , luôn tươi cười chào hỏi
mọi người , làm thân với cậu xem ra dễ hơn nhiều so với Hà Húc Đông, dù sao thì
cậu cũng là người thân cận bên người ông chủ , thường ngày nếu có gì muốn báo
cáo , bọn họ cũng sẽ tìm cậu lén thương
lượng , bởi vì lời nói của cậu có trọng lượng hơn bọn họ nhiều.
“ Chỉ hơi đau đầu thôi , cảm ơn cô đã
quan tâm.”
“ Nhưng mà sắc mặt anh rất kém a , có muốn
nghỉ sớm một chút không?”
“ Không sao đâu.” Hướng Hiểu Đông giật
mình , mỉm cười trả lời: “Được rồi , cô cứ đi làm việc của mình đi!”
“ Vâng.” Trương Á Cầm cũng không nói tiếp
, xoay người ra khỏi phòng.
Hướng Hiểu Đông để tập hồ sơ trên tay
sang một bên, cố gắng chịu đựng cơn đau tiếp tục phê duyệt công văn , đến khi
công văn trên bàn đều làm xong cậu mới lật xem xấp hồ sơ nhân sự , lật được vài
tờ , Hướng Hiểu Đông lập tức sững sờ.
Cậu buông hồ sơ trong tay , vội vã cầm
điện thoại bấm số.
Sau ba hồi chuông , đối phương bắt
máy. “ alô?”
Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi , “ Mẹ
, Hiểu Thu có nhà không ạ?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét