mennu

Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

TUYỆT LUYẾN - CHƯƠNG 1




CHƯƠNG 1
           
          
     Sáu năm sau , tại sân bay quốc tế.
    
     “Hiểu Đông ở chỗ này!”

      “Ca , ở bên cạnh nè!”
            
      “ Mẹ , Hiểu Thu!” Sân bay đã vãn người đưa đón , Hướng Hiểu Đông mang theo tươi cười tiến đến, buông hành lý , ôm lấy mẹ và em gái Hiểu Thu . “ Đã lâu không gặp!”
             
      “ Cuối cùng thì con cũng đã về.” Mẹ Hướng tràn ngập vui sướng nhìn con trai, rồi cầm tay cậu kéo đi . “ Đi thôi! Tiệc tẩy trần cho con đều đã chuẩn bị tốt ! Toàn là món con thích ăn.”
           
       Hai người vừa nói vưà rời khỏi sân bay.
            
       “ Con cao lên không ít , có chút gầy , thế nhưng khí sắc không tồi.” Mẹ Hướng vui mừng nhìn con .
           
       “ Hơn nữa vẫn rất anh tuấn nha.” Hướng Hiểu Thu nhí nhảnh nói .
          
       “ Em nha , cũng hai mươi tuổi rồi , mà vẫn còn nghịch ngợm như thế.” Hướng Hiểu Đông ngắt mũi em gái , “ Có bạn trai chưa?”

       “ Gì chứ ! Anh hai chẳng đứng đắn chút nào.” Hướng Hiểu Thu liền đỏ mặt kêu lên.
          
       “ Có gì mà không đứng đắn , em đã hai mươi , có người theo đuổi là bình thường a, huống hồ em gái anh xinh đẹp như vậy.”
           
       “ Thật ra cũng có vài người , có một cậu là con bạn làm ăn với ba con , thanh niên anh tuấn ! mẹ thấy rất hợp với Hiểu Thu.”
            
        “ Mẹ ! Con mới hai mươi , nói mấy … chuyện này không phải là quá sớm a?” Hiểu Thu bất mãn ,khẽ phụng phịu.
            
        “ Mẹ thấy con chính là rất thích người ta đi , thế nào mà còn xấu hổ chứ ?” Mẹ Hướng ha ha cười .
           
         “ Nga , anh đây cũng muốn nhìn xem, là ai đã làm cho em gái anh động tâm.” Hướng Hiểu Đông càng trêu chọc em gái nhiều hơn.
           
         “ Gặp ngay thôi, cậu ta hôm nay sẽ tới cùng ăn tối.”
           
         “không thèm nói với hai người nữa , lấy người ta ra làm trò cười.” Hướng Hiểu Thu bĩu môi, bộ dáng thiếu nữ khả ái . “ Anh hai thì sao a? Có bạn gái hay chưa ?”
            
         Hướng Hiểu Đông đang tươi cười bất giác cứng đờ,gượng cừời lắc đầu . “ Đúng rồi , Hiểu Đông , nếu có bạn gái tốt thì mau mau mang về cho ba mẹ coi mắt nào.”
         “ Không vội , con mới tốt nghiệp được một năm , không cần nhanh như vậy nói về mấy cái này.” Cậu cười có chút không tự nhiên.
          
         “ Con không được học người ta kết hôn muộn nha!” mẹ Hướng lo lắng căn dặn.
         “ Con biết.” Cậu thuận miệng đáp , có chút không yên lòng .
          
          Cậu còn có thể kết hôn sao ? Sáu năm qua cậu căn bản chưa hề động tâm với bất kỳ cô gái nào. Cho dù đã từng thử gặp gỡ , nhưng bất luận là nam hay nữ đều không được.
          
          Vẫn thấy trong lòng một mảng trống rỗng, vắng vẻ .
          
          Có thể cậu sẽ vì kỳ vọng của ba mẹ mà cưới vợ sinh con!Nhưng trong lòng … Cắn chặt răng , cậu vội xua đi khuôn mặt mới thoáng hiện trong đầu , làm như không có việc gì tiếp tục cùng mẹ và em gái nói chuyện.
          
          Nói chuyện phiếm một lát , xe đã về tới Hướng gia.
         
         “ Con đi nghỉ ngơi trước đi ! Tới bữa mẹ sẽ gọi.”
         
         “ Vâng.” Hướng Hiểu Đông để người làm giúp mang hành lý,ôm mẹ một cái . “ Con đi nghỉ trước , ba về thì gọi con nha.”
       
          Bước lên cầu thang quen thuộc , trở lại căn phòng thân quen , trang trí trong phòng vẫn như vậy . Hướng Hiểu Đông chậm rãi thở ra , quăng người lên chiếc giường lớn, khép mắt lại hít sâu một hơi , khứu giác cảm nhận được mùi vị thân que mà xa lạ.
       
         Trở mình nhìn trần nhà , dang rộng tay chân thành hình chữ đại . Cậu nhắm chặt mắt nỗ lực kìm kiếm cảm giác buồn ngủ . Cũng không biết tại sao, sau khi ra khỏi sân bay, trái tim vẫn đập rất nhanh , có cảm giác như sắp phát sinh chuyện gì đó .
       
         Cậu cười bản thân cả nghĩ , hít sâu một hơi, thử bình ổn hô hấp . Chắc tại bởi lâu lắm mới về nhà nên có cảm giác như vậy .
       
          Lật qua , lật lại một hồi , cậu cũng dần chìm vào giấc ngủ.

☆  ☆  ☆
      
       “Cậu ta nói .. đều là thật sao?”Cậu nắm chặt tay,cuộn băng ghi âm vẫn còn nằm trong lòng bàn tay gắt gao siết chặt,cậu nhìn thẳng vào người trước mặt mà hỏi:“ Húc Đông … Anh thực sự ..”
      
      “ Đúng.” Hắn vẫn dùng ngữ điệu lãnh đạm như cũ , nhưng với cậu thì thật đau đớn .
     
      “ Lẽ nào anh ..” Thanh âm run rẩy,có chút không khống chế được mà nghẹn ngào cao giọng : “ Lẽ nào anh ôm tôi , hôn tôi … đều là giả sao?”
        
       Môi lưỡi giao triền,tình cảm mãnh liệt, da thịt tương liên nóng bỏng , ôm ấp  gắt gao… Lẽ nào tất cả chỉ là giả dối ?Chỉ là ảo tưởng của cậu thôi sao ? Hay là cậu .. Chỉ là cậu đơn phương tình nguyện ?
    
      “ Anh .. một chút cũng không yêu tôi sao ?” Cậu tuyệt vọng hỏi .
     
      “ Tôi không thương cậu.” Tiếng nói nhu hoà mà băng lãnh vô tình. “ Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”
      
      Dường như trong  chỉ nháy mắt, toàn bộ thế giới của cậu chợt vỡ tan thành từng mảnh …Tất cả đều trở nên trống rỗng , không còn lại gì ngoài đau đớn và câu hỏi “vì sao” không ngừng lập đi lập lại!
      
       Vì sao ? Rốt cuộc …vì sao ??

☆  ☆  ☆
        
      Tiếng gõ cửa bên ngoài làm Hướng Hiểu Đông giật mình tỉnh giấc ,vội vã xoay người ngồi dậy , liền thấy mẹ Hướng đẩy cửa vào .
       
       “ Hiểu Đông.” Mẹ Hướng ngồi xuống giường , “ Mệt chết rồi phải không ?”
      
       “ Không sao , chỉ là có chút lệch múi giờ.” Cậu lắc lắc đầu , muốn cho ý nghĩ thanh tĩnh lại . “ ba đã về rồi ạ ?”
       
       “ Mới vừa về,” bà xoa nhẹ đầu cậu , “ Đi tắm rửa chút rồi xuống ăn cơm , nhà có khách tới.”
      
       “ Dạ.” Cậu đáp rồi đột nhiên hỏi : “ Là người trưa nay mẹ nhắc tới sao ?”
     
       “ Ừ , cậu ta hình như hơn con một tuổi , các con gần gần tuổi nhau , kết bạn cũng dễ.”
      
       “ Vâng.” Hướng Hiểu Đông lập tức nói : “Mẹ , người xuống lầu trước đi , con tắm xong sẽ xuống ngay.”
      
      Mẹ vừa rời phòng , Hướng Hiểu Đông thở dài ,đi tới phòng tắm dùng nước tuỳ tiện rửa qua mặt , hít sâu cười khổ . Thế nào mà qua nhiều năm rồi vẫn còn mơ thấy tình cảnh đó ? Cậu đã nên sớm quên đi , đã sáu năm rồi , cậu và người đó từ lâu đã không còn quan hệ , tình cảm cũng nên theo thời gian mà tiêu tan thành mây khói!
     
      Chỉ là , trong mộng thôi nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn chân thật như cũ.

☆  ☆  ☆
      
      Mang theo chút hỗn loạn từ từ  xuống lầu , Hướng Hiểu Đông bỗng dừng bước , máu toàn thân  dường như đông cứng , đứng sững lại tại cầu thang.
         
      Sao có thể … Vì sao lại là hắn!?
        
      “Hiểu Đông , tới chào Húc Đông đi .” Ba Hướng cao hứng bừng bừng  nói với con trai. “ Húc Đông nói có biết con , hai con là bạn học cao trung sao?”
         
       Hướng Hiểu Đông cứng ngắc gật đầu , không tự chủ mà nắm chặt hai tay , từng bước đi xuống cầu thang.
         
      “ Đã lâu không gặp.” Hà Húc Đông đưa tay , trên mặt mang theo nét cười.
       
      Vẫn là khuôn mặt quen thuộc này .. hình ảnh trong mộng không ngừng lập đi lập lại trong đầu .
       
      Vẫn y như trước , hắn chính là cười nhưng đôi mắt vĩnh viễn không mang theo tiếu ý . Hướng Hiểu Đông có chút hốt hoảng nhìn người trước mặt , trong lòng một trận rung động.
     
       “ Hiểu Đông ?” Ba Hướng nhìn biểu tình ngây ngốc của con , có điểm nghi hoặc gọi.
   
       “ Không có gì , thưa bác , Hiểu Đông chắc đã quên , đã sáu năm rồi , huống hồ chúng cháu cũng không cùng khoá.” Hà Húc Đông lễ phép giải thích, nhưng Hướng Hiểu Đông  có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn có lãnh ý.
      
       “ Không , tôi còn nhớ rõ , chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.” Hướng Hiểu Đông nhanh chóng hoàn hồn ,mỉm cười đưa tay . “ Đã lâu không gặp .. Húc Đông.”
      
       Cái tên này là điều cấm kỵ chôn sâu dưới đáy lòng đã sáu năm , vì sao vừa kêu lên lại như trước khiến trái tim cậu loạn nhịp.
     
         Nhưng , Hướng Hiểu Đông a , ngươi phải thật tỉnh táo , ngươi đã không còn là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước nữa , không còn là kẻ ôm vết thương đau xé tâm can trốn chạy khỏi Đài Loan , không còn là thằng nhóc ngây thơ Hướng Hiểu Đông  khi xưa nữa rồi!
     
        Hai người bắt tay rồi nhanh chóng buông ra.
     
       “ Anh hà , chúng ta tới phòng ăn thôi!” Hướng Hiểu Thu lên tiếng.
    
        Hướng Hiểu Đông giống như bị điện giật nhìn em gái, khuôn mặt đỏ ửng , không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Sắc mặt cậu tái xanh nhìn về phía Hà Húc Đông , thấy hắn lộ ra một mạt cười thâm sâu khó hiểu , nhất thời trong đầu  trống rỗng .
      
       Không ! Hiểu Thu , em không thể thương loại người này , hắn sẽ thương tổn em!
      
       Bởi vì Hà Húc Đông , hắn chính là một kẻ không biết đến yêu thương!

☆  ☆  ☆
      
      Suốt buổi tối , Hướng Hiểu Đông bất an nên hầu như không ăn được thứ gì .
      
       Cậu chật vật trốn tránh ánh mắt đầy thâm ý của Hà Húc Đông , thỉnh thoảng lại nhìn về phía ba mẹ đang thân thiết nói chuyện với hắn . Quan trọng hơn là , em gái Hiểu Thu của cậu khi nói chuyện với Hà Húc Đông thì âm thanh có vẻ đặc biệt mềm mại, đáng yêu …Rõ ràng nàng đối với hắn rất có hảo cảm .
     
        Bọn họ nói chuyện với nhau làm cậu thật phiền não , bởi cậu biết chắc chắn rằng Hà Húc Đông trước mắt này là giả tạo , tất cả đều không phải là bản chất của hắn. Dù cho vẻ bề ngoài của hắn có hiền lành ôn nhu đến mấy , Hướng Hiểu Đông vẫn thấy hắn lạnh lùng vô tình , giống hệt như sáu năm trước .
     
      Vì sao ba mẹ và Hiểu Thu đều không nhìn ra ? Mà hắn , rút cuộc có mục đích gì ?
      
     “ Anh thực ra đang tính toán cái gì a?”
      
      Thật vất vả mới có cơ hội hai người ở riêng một chỗ , Hướng Hiểu Đông không nhịn được liền hỏi .
       
      “ Vì sao nói như vậy ?”
       
       Hà Húc Đông nhếch môi nở một nụ cười , nụ cười khiến Hướng Hiểu Đông không khỏi một trận run rẩy , lại là kiểu cười này!
        
       “ Không cần vờ vĩnh , tôi biết anh căn bản không thích Hiểu Thu !” Hướng Hiểu Đông có chút tức giận mà trầm giọng.
          
        Hà Húc Đông lạnh lùng nhướng mi , nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông , “ Tôi không biết là cậu hiểu rõ tôi tới vậy a.”
         
        “ Buông ra!” Hướng Hiểu Đông gạt bàn tay hắn ra , trừng mắt nói .“Tôi không còn là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước nữa đâu!”
       
        “ Bất quá , trong mắt tôi cậu vẫn là Hướng Hiểu Đông đó .” Hắn ngả ngớn nâng cằm cậu lên . “ Vẫn là người năm xưa khóc lóc rời khỏi bệnh viện , hốt hoảng chạy ra nước ngoài liếm láp vết thương , chính là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước.”
     
        “ Anh ..” Vết thương cũ cứ thế mà bị xé toạc ra , rỉ máu , Hướng Hiểu Đông chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bất kham cùng  nhục nhã .
       
        Hà Húc Đông đột nhiên nhướn người về trước , hôn lên môi cậu , chặn lại hết mọi phản kháng của Hướng Hiểu Đông , cuồng bạo mà tàn phá bờ môi mềm mại … giống y như sáu năm trước.
      
       “ Ưm … Buông ra..” Môi lưỡi quấn quýt , Hướng Hiểu Đông cố sức bật ra vài tiếng , nghe vào tai lại như tiếng thở dốc mãnh liệt .
      
       “ Anh hai ! Anh Hà ! Hai người ở ngoài này sao?”
      
       Là Hiểu Thu ! Hướng Hiểu Đông kinh hãi cố sức đẩy Hà Húc Đông ra , thế nhưng hắn lại càng ôm chặt, mạnh mẽ đẩy cậu vào một góc khuất . Đôi tay không biết từ khi nào đã mở ra vạt áo , đôi môi hắn mặc sức trên ngực cậu mơn trớn khiêu khích.
     
        Hướng Hiểu Đông cắn chặt răng , nỗ lực không cho bản thân bật ra tiếng rên rỉ. Cậu không thể để Hiểu Thu phát hiện ra bọn họ.
     
       “ Lạ ghê , không ở đây à?” Hướng Hiểu Thu quay bước rời đi .
      
       “ Ah … Đừng…” Hướng Hiểu đông rút cục không nhịn được mà khẽ rên , lần nữa lại để Hà Húc Đông chiếm lấy đôi môi , hắn bá đạo ôm chặt Hướng Hiểu Đông , mạnh mẽ áp cậu lên tường ,điên cuồng mà hôn.
      
       “ Đừng … Buông …” Hướng Hiểu Đông đã  không còn khả năng kháng cự , cậu dồn dập thở dốc .
     
        “ Thân thể luôn thành thật hơn.” Hà Húc Đông cười nhẹ nói .
     
        “A..” Toàn thân Hướng Hiểu Đông run rẩy.
    
        “ Hôm nay dừng lại ở đây.” Âm thanh của Hà Húc Đông trầm thấp mang theo chút mê hoặc, chủ động thay cậu sửa sang lại quần áo. “ Lần sau tôi sẽ không buông tha cậu dễ như vậy đâu , Hiểu Đông.”
     
       “ Vì sao ..” Hướng Hiểu Đông dựa vào tường , cúi thấp đầu , chán nản hỏi.
      
       “ Vì sao?” Ha Húc Đông cười nhạt , rút ra một tấm danh thiếp nhét vào túi áo trước ngực cậu. “ Muốn biết thì đến đây tìm tôi!”
     
       “Tôi sẽ không đến.” Nhìn bóng lưng hắn rời đi , Hướng Hiểu Đông thấp giọng nói bằng một khí ngữ vô lực tới mức bản thân cũng không tin nổi.
      
       Hà Húc Đông dừng lại một chút , âm điệu tà ác : “ Cậu sẽ đến tìm tôi.”
     
      Hướng Hiểu Đông ngồi co quắp ngồi xuống , mệt mỏi nhấc tay lên che lấy mặt , lẳng lặng khóc không thành tiếng .

☆  ☆  ☆
    
      Xiết chặt tấm danh thiếp trên tay , Hướng Hiểu Đông lại nhìn về phía trước thêm lần nữa.
    
     Cao ốc Nhật Thăng , thì ra Húc Đông đã có riêng một cao ốc . Không ngờ chỉ sáu năm , Hà Húc Đông đã trở nên có tiền có thế như vậy , Hướng Hiểu Đông không khỏi nghi hoặc , anh ta biến thành con người như thế nào đây?
    
      Cắn chặt môi dưới , Hướng Hiểu Đông hít một hơi thật sâu , tiến một bước lại lùi một bước . Ôi! Cậu đã đi đi lại lại ở đây cả tiếng đồng hồ rồi  nhưng vẫn chưa biết làm sao .
    
      Nửa tháng nay , cậu tận lực quên đi chuyện xảy ra ngày đó,kể cả Hà Húc Đông , nhưng việc hắn xuất hiện trong sinh hoạt của gia đình lại làm nhiễu loạn tâm chí cậu.
   
      Không ổn chính là ba mẹ đã sớm bị lớp vỏ nguỵ trang của hắn lừa gạt , không ngừng trước mặt cậu mà tán dương hắn. Em gái Hiểu Thu còn thảm hơn nữa, nàng đã bị hắn mê hoặc triệt để . Thấy vậy , tâm trạng Hướng Hiểu Đông thật hoảng loạn nhưng lại không thể kể cho nàng nghe về quá khứ của hắn.
   
      Sáu năm qua , khí chất của Hà Húc Đông chỉ tăng chứ không giảm , điều bất đồng duy nhất chính là hắn đã trở nên trầm ổn và biết cách che giấu tâm tình tốt hơn.
    
      Cậu cũng đã thử dò xét ý tứ em gái , đã quanh co nhắc nhở nàng rằng Hà Húc Đông cũng không giống như vẻ bề ngoài của hắn ,nhưng Hiểu Thu lại chẳng bận tâm.
  
      “ Cậu sẽ đến tìm tôi.” Hiểu Đông nhớ đến câu nói đầy tự tin của hắn trước lúc rời đi , lại xiết chặt tấm danh thiếp trong tay thêm lần nữa.
    
       Cậu sợ hãi , bởi cậu biết một khi bước vào đây , chuyện xảy đến tiếp theo cậu không cách nào nắm chắc được . Cậu có nên vào hay không ? Biết rõ Hà Húc Đông đã giăng sẵng cạm bẫy chờ mình , chính mình cũng không  phải là đối thủ của hắn , nhưng Hà Húc Đông đối với cậu tựa như một loại cám dỗ mạnh mẽ , nguy hiểm nhưng ngọt ngào , vẫn như sáu năm trước.
      
      Đi về thôi! Hướng Hiểu Đông dứt khoát xoay người , cậu không muốn làm thoả mãn ý nguyện của Hà Húc Đông , hắn quá mức nguy hiểm , tốt nhất là không nên dính dáng tới hắn cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa .
      
      Không quan trọng , chỉ cần anh ấy thích em là tốt rồi ! Câu nói của em gái bỗng vang lên trong đầu . Hướng Hiểu Đông bất giác dừng bước .
     
      Hiểu Thu … Hiểu Thu thật giống cậu sáu năm trước, ngay cả cách nghĩ cũng y hệt cậu ! Cậu không thể để Hiểu Thu rơi vào cảnh ngộ như mình .
     
      Lần thứ hai hít sâu một hơi , cậu xoay người hướng cao ốc Nhật Thăng mà đi tới .

☆  ☆  ☆
   
     “ Ân ..A..Húc Đông … mau một chút …”
     
     Thanh âm yêu kiều của nữ nhân vọng ra từ phòng làm việc trên tầng cao nhất , thân thể xinh đẹp quấn lấy người Hà Húc Đông , phát ra từng đợt thở dốc kiều mị.
    
     “ Ân..A..”
     
     Giữa lúc cô gái cao giọng rên rỉ , Hà Húc Đông bỗng nhiên rút ra, không để ý đến nàng đang bất mãn , đứng lên mặc quần áo.
     
    “ Húc Đông , anh sao vậy ?” Cô gái chưa thoả mãn ,kéo tay hắn.
     
    “ Mặc quần áo vào rồi biến đi!” Hà Húc Đông lạnh lùng hất tay nàng ra , không quay đầu lại nói.
    
     “ Húc Đông?” Nàng  ngẩn người , phút trước , nam nhân vừa đối với nàng ôn nhu âu yếm , thế nào lại trở mặt nhanh như vậy .
      
      “Đừng để ta phải nói lại lần nữa.”Hắn lấy hai tờ chi phiếu dắt vào áo lót nàng , 

      “ Biến khỏi đây ngay trong vòng mười phút.”
     
      “  Nhưng mà …” Nàng còn muốn dây dưa.
    
      “  Nếu ngươi ngay cả tiền cũng không muốn lấy thì không cần nói thêm gì nữa.” Hà Húc Đông lạnh lùng nói , quay đầu không thèm nhìn nàng .
   
      Cô gái nghe vậy liền nhanh chóng nhặt quần áo đi vào nhà tắm, không tới năm phút liền rời khỏi phòng làm việc.
     
       Hà Húc Đông biểu tình lạnh nhạt , nhìn vào hình ảnh hiện lên trên camera, nhếch lên một nụ cười sâu xa khó hiểu .
    
       Cuối cùng cũng tới! Hắn khẽ cười.
    
       Hiểu Đông, lần này tôi tuyệt đối không cho cậu cơ hội thoát khỏi tôi nữa!

☆  ☆  ☆
   
       Hướng Hiểu Đông bất an, thấp thỏm ngồi trên sofa , mắt lại nhìn về phía cửa phòng làm việc thêm lần nữa.
      
      Đã hơn hai tiếng rồi , cánh cửa trước mặt cậu vẫn đóng chặt , mà cậu cứ mãi ngồi đây , đợi Hà Húc Đông “ triệu kiến.”
     
     Âm thầm thở dài , Ngồi đây càng lâu , dũng khí của cậu lại càng tiêu biến , không biết lát nữa “nói chuyện” với Hà Húc Đông có thuận lợi không nữa , có thể hắn biết được nhược điểm này nên mới cố ý bắt cậu đợi bên ngoài lâu vậy.
     
     Vẫn là nên về thôi! Cậu đứng lên , định nói với thư ký của Hà Húc Đông thì điện thoại nội bộ bỗng nhiên vang lên.
     
     “ Vâng , tôi đã biết.”
     
       Cô thư ký buông điện thoại , mỉm cười ngọt ngào nói với Hướng Hiểu Đông . 
“ Xin lỗi , Hướng tiên sinh , đã để ngài đợi lâu, tổng giám đốc mời ngài vào.”
     
       Hướng Hiểu Đông giật mình, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía , tại một góc khuất trên tường ,nhìn thấy một camera giám sát nhỏ.
     
      Nguyên lai, Hà Húc Đông đã giám sát cậu ngay từ đầu! Trận này chưa đấu cậu đã thấy mình thua quá nửa , phần thắng cực nhỏ , thật sự thì cậu có nên vào hay không?
    
     “ Hướng tiên sinh?”
      
     Hướng Hiểu Đông nắm chặt tay , hít sâu một hơi rồi mở cửa bước vào.
      
     Cô thư ký giúp cậu đóng cửa , nhanh chóng thu thập vài thứ trên bàn rồi ung dung rời đi .
      
    Tổng giám đốc của cô vừa cho cô nghỉ nửa ngày .

   
      
     “ Cậu đến rồi.”Hà Húc Đông đứng ở quầy bar,lắc lắc ly rượu ,“Muốn uống gì?”
      
      Hướng Hiểu Đông lắc đầu , thầm đánh giá căn phòng.
      
      Ngoại trừ một bàn làm việc lớn , trước sau căn phòng còn trang bị sofa , quầy bar , sàn nhà lát đá cẩm thạch đen , sofa đen , tổng thể mà nói , căn phòng cho người ta cảm giác lạnh lẽo giống như chính bản thân Hà Húc Đông
    
      “ Ngạc nhiên lắm à?” Hà Húc Đông cười nhạt, “ không nghĩ tới tôi khác trước đây nhiều thế à ?”
      
      Hướng Hiểu Đông lại lắc đầu . “ Ngoại trừ tiền và thế anh cũng không thay đổi nhiều lắm.” Cậu nhẹ giọng nói , nhìn về phía cửa sổ , chỗ hắn đang đứng “ Tôi nghe nói mẹ anh đã qua đời.”
     
     “Ừ.” Hắn nhàn nhạt nói : “ sáu năm trước.”
      
       Là cùng năm mà cậu xuất ngoại! Hướng Hiểu Đông giật mình. Lúc đó , chẳng phải là Húc Đông cô đơn một mình sao? Trong lòng bất giác nổi lên một mạt chua xót yêu thương , Hướng Hiểu Đông lập tức thầm mắng mình nhẹ dạ , vội vã đem tầm mắt rời khỏi người Hà Húc Đông .
     
     “ Cậu đến là có việc muốn hỏi tôi , đúng không ?”
      
      Im lặng một lát , Hà Húc Đông ôn hoà nói . Mà loại ôn hoà này chính là thứ khí ngữ Hướng Hiểu Đông sợ nghe nhất , bởi vì .. Nó biểu thị cho việc hắn đã sớm định liệu trước mọi khả năng đối phó với cậu trong tất cả các vấn đề.
     
      “ Tôi muốn biết anh đối với Hiểu Thu …” Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi , “ Rút cuộc anh định tính toán gì với Hiểu Thu ?”
     
      “ Tôi định làm gì với Hiểu Thu a?”  Hà Húc Đông khẽ lắc ly rượu trong tay , lơ đãng hỏi.
      
       “ Anh rõ  ràng …”  Ai cũng thấylà hắn cố ý , lại còn cố ý hỏi như vậy ?
      
       “  Hắc!” Hà Húc Đông cười nhạt . “ Hiểu Đông , cậu không cần phải gắng sức vu oan cho tôi, chỉ tốn công thôi , bởi vì tôi chưa từng đối với em gái bảo bối của cậu làm chuyện gì a.”
      
       Hướng Hiểu Đông á khẩu , không trả lời được.
      
      “ Nhưng mà , nếu cậu đã nói ra , tôi cũng nói thẳng luôn .” Hắn  buông ly rượu , đi tới trước mặt Hướng Hiểu Đông, dùng âm thanh trầm thấp ôn nhu nói : “ Tôi muốn cùng cậu ký một giao dịch.”
      
      Giao dịch!?  Hướng Hiểu Đông đảo ngược hô hấp , chấn động khi nghe thấy hai chữ làm cậu đau lòng .Cậu nhếch môi , trong lòng tràn ra một cỗ chua xót , nguyên lai … Đây mới là mục đích chính của Húc Đông! Thế nhưng hắn ta muốn gì ở cậu ? Xét về tiền tài hay quyền thế , Hà Húc Đông hiện tại đều vượt xa cậu … cậu thật không hiểu , thật ra thì hắn muốn cái gì ?
        
       “ Nói đi, Anh cuối cùng là muốn gì ?” Cõi lòng cậu như chìm vào tận đáy vực. 

      “ Tôi muốn gì? Hiểu Đông , cậu sao lại không đoán ra chứ?”
      
       Hà Húc Đông khẽ cười , nắm lấy cằm người trước mặt , hơi thở rực nóng của hắn thổi tới , Hướng Hiểu Đông hoảng sợ tới mức muốn bỏ trốn ngay lập tức nhưng vẫn cố gắng áp chế sợ hãi , thở sâu ép bản thân bình tĩnh . Bọn họ đã chia tay đã sáu năm a! Cậu không cần vì người này mà hoảng loạn . Đúng vậy , cậu không cần !
     
     “ Tôi muốn cậu , Hiểu Đông.”
    
     “ Không!” Hướng Hiểu Đông đột nhiên chấn động , trừng mắt lui về phía sau .
      
     Sáu năm trước ngu dại một lần còn chưa đủ sao ? Sáu năm trước tan nát tâm can một lần còn chưa đủ sao ? Hơn nữa , hắn căn bản là không có thương cậu , tội gì mà còn muốn đùa bỡn cậu ?
     
     “ Không?”  Hà Húc Đông dù cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. “ Nếu em gái không đủ để giao dịch , vậy nhìn qua cái này chút đi”
        
     Hắn vừa nói vừa đưa một xấp văn kiện tới trước mặt Hiểu Đông , Hiểu Đông lật qua vài tờ , sắc mặt liền trắng bệch để mặc giấy tờ tuỳ tiện rơi xuống sàn.
      
     “ Cậu học kinh tế , chắc là biết nếu tôi đưa cái này tới cục thuế , ba cậu sẽ có kết cục gì chứ ?” Hà Húc Đông nghiêng người dựa vào bàn , giống như một con hắc báo lười biếng . “ Chỉ sợ nửa đời sau ba cậu sẽ là trôi qua trong tù đi.”
   
     “ Anh tột cùng là muốn thế nào ?” Hướng Hiểu Đông như rơi vào hầm băng , chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá . Cậu quả nhiên là thất bại hoàn toàn a!
     
     “ Tôi đã nói rồi , tôi muốn cậu!” Hà Húc Đông thu lại giọng điệu giễu cợt , hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hướng Hiểu Đông . “ Nhấc bút giao dịch được chưa?”
    
      Hướng Hiểu Đông tuyệt vọng khép mắt , hít sâu một ngụm khí , thẫn thờ nhìn về phía Hà Húc Đông . Sau sáu năm , cậu trong mắt hắn vẫn chỉ là một cái giao dịch , một loại đổi trác mà thôi ! “ Anh thắng rồi ,giao dịch thành toàn.”  Cậu  vứt bỏ toàn bộ phản kháng , một lần nữa đầu hàng .
       
    “ Ngoan.” Hà Húc Đông nhấc tay bỏ lại vật trang trí lên bàn , đi tới trước mặt Hướng Hiểu Đông. “ nhắm mắt lại.” Hắn nhẽ ra lệnh .
        
     Hướng Hiểu Đông  nghe lời mà nhắm mắt , cảm thấy Hà Húc Đông nhẹ nhàng ấn lên môi cậu. Nụ hôn không có ôn nhu , không có tình cảm mãnh liệt , mà đơn thuần chỉ là tuyên bố .
       
      Đây là tuyên bố! Hướng Hiểu Đông , từ nay về sau chỉ thuộc về Hà Hiểu Đông!
      
      Rời khỏi Hà Húc Đông sáu năm , một tháng , bảy ngày . Hướng Hiểu Đông lần thứ hai trở lại bên cạnh hắn .
      
      Vướng mắc dây dưa giữa hai người lại một lần nữa bắt đầu .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét